Ở cái thành phố Bergamo nhỏ bé của xứ Lombardia này, kể từ mùa hè qua, đã tồn tại một bầu không khí bức bối và tâm trạng cáu bẳn vì cảm thấy bị bất công và làm nhục sau khi đội bóng con cưng Atalanta bị trừ 6 điểm vì scandal bán độ bùng nổ hồi tháng 6. Chính sự bức bối ấy là động lực quan trọng biến Atalanta thành một hiện tượng lớn của mùa bóng này: Nếu không bị trừng phạt, giờ họ đang dẫn đầu Serie A!
Chuyện cổ tích ở Bergamo
Buổi chiều chủ nhật sau chiến thắng Novara, một điều kì lạ trước nay chưa từng có đã xảy ra vì một trận đấu bóng đá: những nhà thờ ở Bergamo rung chuông, người thành phố đổ ra đường ăn mừng như thể Atalanta vừa đoạt Scudetto. Người ta bảo Chúa đứng về phía Atalanta trong một cuộc chiến chống lại sự bất công giáng lên đầu họ. Nhưng những ai đã có mặt ở sân Atleti Azzurri d’Italia, đã hòa mình trong niềm vui chiến thắng của Atalanta lại hiểu rằng, không phải Chúa phù hộ cho đội bóng, mà Ngài hóa thân vào những cú đánh đầu ghi bàn của “xe tăng” Denis; những cú sút của chàng lùn Moralez chỉ cao 1m60, thấp nhất Serie A; những cú đi bóng như say rượu của Schelotto và những cú xoạc bóng kinh khủng của Cigarini.
Nếu không dính án, Atalanta đang trên đỉnh Serie A
Atalanta đấy, trên đỉnh thế giới, dù cái đỉnh ấy không thực sự có thật, vì từ ngày đội bóng áo xanh-đen của họ khởi đầu mùa bóng này với số điểm -6 và đội trưởng Doni bị treo giò do dính vào scandal dàn xếp tỉ số mùa hè qua, người Bergamo không muốn nhìn vào BXH Serie A nữa. Có một ý nghĩ bao trùm tất cả: Atalanta phải sống, phải vươn lên vượt qua số điểm bị trừ và đạp lên mọi bất công để ngẩng cao đầu. Trên thực tế, nỗi bất công ấy chính họ cũng góp phần tạo ra: Atalanta đã có “tiền sử” dính líu đến các vụ cá độ đen gây ầm ỹ calcio.
Nhưng chính những khoảng tối xung quanh Atalanta đã góp phần tạo nên bản lĩnh của họ. Trận thắng Novara là chiến thắng thứ 3 của Atalanta kể từ đầu giải, và nếu không có 6 điểm bị trừng phạt, Atalanta đã đứng trên Juve và Udinese 2 điểm, khi 7 bàn thắng của những cái tên đã nêu ở trên giúp đội bóng xứ Lombardia nhìn những người Milano láng giềng một quãng xa. Nếu không kể tới số điểm trừ, thì chưa bao giờ kể từ mùa 1964/65, Atalanta đứng đầu bảng một mình ở Serie A. 50 năm trước, đấy là một thế giới khác, những con người khác, bóng đá cũng khác, nhưng nỗi đam mê bóng đá và bản lĩnh của Atalanta không thay đổi.
Cả tinh thần của đội bóng cũng thế: Atalanta là một đội bóng của gia đình. Chủ tịch Atalanta Antonio Percassi từng là một hậu vệ sắt đá những năm 1970 và đã có thời gian đá cùng huyền thoại quá cố Gaetano Scirea. Luca, con trai ông, vào những năm 1990 từng được coi là một tài năng trẻ đầy hứa hẹn và được Chelsea mua về. Giờ thì anh đang làm việc trong HĐQT của CLB, giữ chân phụ trách tài chính. Luca rõ ràng là làm rất tốt. Anh hạn chế quỹ lương của Atalanta chỉ ở tầm 20 triệu euro, bằng 1/7 của Milan và Inter, những đối thủ cùng xứ Lombardia vốn cách Bergamo chưa đầy một giờ xe chạy. Luca cũng là người có công tư vấn cho cha đưa về Colantuono, người đang dẫn dắt Atalanta, và cả những Denis, Moralez hay Cigarini, những người hùng mới nổi trên mảnh đất đã sinh ra đức cha Roncalli, tức cố Giáo hoàng John Paul I, người đã trị vì nước Chúa trong vẻn vẹn 33 ngày của năm 1978.
Tinh thần của Doni
Nhưng thực tế câu chuyện cổ tích của Atalanta được viết thế nào? Lịch thi đấu của họ không hề nghiệt ngã như bản án đã dành cho họ trong phiên xét xử dàn xếp tỉ số: một trận hòa với Genoa và 3 chiến thắng trước Palermo, Lecce và Novara giúp Aalanta nhanh chóng san lấp hết số điểm -6. Nhưng không một ai quên được điều gì đã xảy ra tháng trước trong phiên tòa ấy. Khán đài bắc của sân Atleti Azzurri d’Italia phấp phới một chiếc áo đấu lớn của Atalanta mang áo số 27, áo của người đội trưởng Doni đã bị treo giò.
Khi Schelotti sút tung lưới Novara, tân đội trưởng Bellini đã cầm chiếc áo số 27 giơ lên cho cả sân thấy, trong tiếng reo hò xúc động nghẹn ngào của tất cả. Khi Cigarini ghi bàn, anh làm một động tác giống hệt Doni đã từng làm ở đây trong những pha ăn mừng quen thuộc trong biết bao năm qua mà những ai yêu Atalanta không bao giờ nguôi quên: giơ bàn tay chỉ xuống dưới cằm. 3 năm rưỡi treo giò đồng nghĩa với việc Doni, nay đã 38 tuổi, phải chấm dứt sự nghiệp, nhưng anh vẫn là thần tượng cho tất cả và từ đầu mùa bóng đến giờ, luôn có mặt động viên các đồng đội cũ trong các buổi tập và vẫn dự khán các trận của Atalanta.
Đội bóng xứ Lombardia này vẫn giữ được truyền thống của mình: họ là đội bóng có ít cầu thủ ngoại nhập nhất, trong khi trong đội hình của họ có 24 cầu thủ gốc Italia. 6 cầu thủ đá chính với Novara được “sản xuất” từ lò đào tạo nổi tiếng của Atalanta. Đấy là một CLB Ý hóa toàn diện về lối chơi và sống bằng những bàn thắng Argentina cùng đến Bergamo hè này. Đó là Denis (mượn từ Udinese), Moralez (từ Velez Sarsfield) và Schelotto (biệt danh “chó săn”, người mang cả quốc tịch Italia và đã chơi 7 trận cho đội U-21 Italia).
Tinh thần trẻ trung ấy, kết hợp với những động viên tinh thần lớn lao từ Doni, người giờ đang hoạt động như một “cha cố” với Atalanta, và chất đặc trưng Atalanta sẽ đưa họ đến đâu? Không ai biết được. Người Ý luôn bảo, “sống ngày nào hay ngày ấy”. Atalanta cũng thế. Hiện thực nghiệt ngã của họ là việc bị kỉ luật, Doni bị treo giò và đội bóng không thể đứng ngôi đầu bảng dù số điểm thực tế của họ cho thấy đúng thế. Hiện thực lãng mạn là họ đang hạnh phúc những ngày đầu giải. Nhưng hiện thực nghiệt ngã với các đội bóng nhỏ rồi cũng sẽ ập đến. Khi số điểm âm không còn nữa, Atalanta đã ngoi lên mặt nước, và động lực chiến đấu sẽ ít đi.
Cuối tuần này là trận đấu với Roma ở Olimpico. Giờ là lúc khó khăn thực sự bắt đầu…
(Theo Thể Thao Văn Hoá)