Không được kỳ vọng nhiều và hoàn toàn bị che lấp sau ánh hào quang của Mesut Oezil, nhưng đến lúc này, Mathieu Flamini đang chơi tuyệt vời.
Ám ảnh thất bại
Khi Sol Campbell hết hạn hợp đồng với Notts County và trở về Arsenal với một bản hợp đồng ngắn hạn, CĐV Arsenal chìm trong những cảm xúc hỗn độn. Tại sao không mua một trung vệ khá hơn? Tại sao lại là Campbell, một người đã 36 tuổi và có tiền sử động kinh? Họ đủ cơ sở để thắc mắc như vậy. Campbell thi đấu không thành công, chỉ ra sân 14 trận và ghi 1 bàn. Rời Arsenal qua bến đỗ Newcastle, anh treo giày.
Nhờ Flamini (phải), Oezil được tự do sáng tạo |
Sau một chấn thương vai dài hạn của Lukasz Fabianski và một chấn thương ngón tay bí ẩn của Wojciech Szczesny, cộng với màn trình diễn tệ hại của Manuel Almunia, Arsene Wenger tìm đến một người hùng quá khứ khác: Jens Lehmann. Không chút ấn tượng nào! Lehmann chịu chung số phận với Park Chu Young, cũng một phương án vá víu cho Gervinho, khi anh này về dự CAN 2012.
Thời Arsene Wenger, Arsenal không có duyên với những bản hợp đồng ngắn hạn, những mảnh vá hoặc những màn tái tái ngộ với những người hùng quá khứ. Thierry Henry là tượng đài của CLB với 226 bàn thắng trong 8 năm, cũng chỉ làm phó cho Robin van Persie, từng là đàn em của anh, khi trở lại. Cảm xúc chứ không phải chuyên môn, là thứ Henry mang lại.
Mạnh mẽ ngày trở về
Vì lẽ đó, Mathieu Flamini hệt như một người vô hình, ngày anh gói ghém đồ đạc từ Milano về Emirates. Hào quang của Mesut Oezil che lấp anh. Những thất bại từ quá khứ ám ảnh anh. “Tôi phải nói rằng đã miễn cưỡng khi ký hợp đồng với cậu ấy (Flamini)”, chính Wenger thổ lộ như thế trong một cuộc phỏng vấn giữa tháng 9, “nhưng cậu ấy đã rất trung thực, khi nói rằng, muốn chơi bóng với phong cách Arsenal, rằng cậu ấy muốn giúp chúng tôi chiến thắng. Cậu ấy thuyết phục tôi nhờ thái độ và khát khao khi tập luyện”.
Phải, khát khao. Bạn nên nhìn cách Mathieu Flamini quét ngang toàn bộ hàng tiền vệ Arsenal để dọn dẹp cho các tiền vệ sáng tạo phía trên, để hiểu vai trò anh. Rất đơn giản: Lao vào các điểm nóng, cắt hoặc tranh bóng. Đoạt lại bóng rồi chuyền ngay lên phía trên. Arsenal không cần một thiên tài 42 triệu bảng để làm việc đó. Nhưng họ phải có một cầu thủ thật sự chăm chỉ, thật sự nắm bắt được phong cách đội bóng, và như đã đề cập, thật khát khao, để thực hiện công việc tưởng dễ dàng này. Không có đôi chân chăm chỉ ấy, Oezil, Cazorla, Giroud, Sagna, Gibbs thậm chí cả Aaron Ramsey – cầu thủ ghi đến 8 bàn mùa này vì được tự do lao lên – không thể hoạt động thoải mái như thế. Flamini nghĩa là thầm lặng và hiệu quả!
Đêm qua, Napoli bố trí 2 tiền vệ vào loại cơ bắp nhất Serie A, Behrami và Inler ở giữa sân, nhưng vẫn không thể đấu lại tuyến giữa Arsenal gần như chỉ có một Flamini trông có vẻ lẻo khoẻo và yếu đuối: Cặp Flamini-Ramsey tắc bóng thành công 7 lần cho Arsenal. Riêng Flamini chạm bóng 75 lần, nhiều nhất trận (bằng Mesut Oezil), và là trung tâm điều phối bóng với 78 đường chuyền, nhiều nhất hàng tiền vệ. Đến lúc này người ta mới hiểu, không ngẫu nhiên, cả hai trận thua của Arsenal mùa này trước Aston Villa và Galatasaray (lượt về play-off), đều diễn ra khi họ chưa có Flamini.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)